Thứ Tư, 8 tháng 7, 2009
Chuyen tinh Taxi
Trạm xe buýt 9 giờ 30 tối. Trời mưa tầm tã. Cô sinh viên khoác chiếc ba lô màu đen đứng đấy. Hẳn nhiên không phải là chờ xe buýt, cô đứng trú mưa hay có một dự định nào khác? Ngước lên trời chỉ thấy một màu đen u ám, những giọt nước mưa như hàng ngàn mãnh vỡ li ti rơi mạnh xuống đất. Gió lạnh thổi từng cơn, đêm nay trời mưa như đón bão.
Gã nhìn qua ô kính chiếc taxi của mình, thấy một cô gái nhỏ nhắn trong nhà chờ xe buýt đang vẫy tay về phía gã. Gã tấp vào lề, chưa kịp xuống xe mở cửa mời khách thì cô sinh viên đã nhanh chóng bước ra khỏi nhà chờ xe buýt, tự mở cửa phía sau và ngồi hẳn vào trong chiếc taxi của gã, đóng cửa xe thật mạnh, sau đó vuốt nhẹ những giọt mưa bắn vào mặt mình.
- Đi đâu thưa cô?
+ Đâu cũng được...Anh cứ chạy đi.
- Sao ạ..? Nhà cô ở đường nào, để tôi biết mà tôi chạy chứ cô?
+ Tôi không về nhà. Ra trung tâm Sài Gòn đi! Hoặc bất cứ đâu!
Gã hơi bối rối, vị khách thật lạ thường. Một cô gái trẻ làm gì ở ngoài đường vào một đêm mưa to gió lớn thế này? Bỏ nhà đi à? Hay lại thuộc dạng con gái hư hỏng đây? Nhưng nhìn cô gái ăn mặc rất đàng hoàng tử tế, áo sơ mi trắng với áo khoắc nâu và quần jeans, trông giống như một sinh viên hiền lành.
- Tôi cứ phải chạy mãi thế này à?
+ Ừ..
- Cô có tiền không đấy?
Cô sinh viên đang chống cằm nhìn mưa rơi bên ô cửa kính xe taxi, nghe gã hỏi câu ấy, cô rút ra trong ba lô một chiếc ví. Gã nhìn qua kính chiếu hậu, thấy ngăn ngoài của ví có một tấm thẻ sinh viên của trường đại học nào đó, và cô rút ra một cọc tiền 200k.
Cô nhìn thẳng vào kính chiếu hậu để biết cặp mắt của gã cũng đang nhìn cô, và cô gái đưa cọc tiền ấy lên, để gã có thể nhìn thấy rõ.
+ Tôi có tiền đây? Được chứ? Bây giờ thì cứ chạy đi và đừng hỏi nhiều!
- Xin lỗi thưa cô, bệnh nghề nghiệp thôi...
+ Con trai các anh chỉ giỏi nghi ngờ người khác...
Cô gái nhét tiền vào ví rồi bỏ vô ba lô, nhếch mép cười và lại chống cằm nhìn ra ngoài, nhưng những giọt mưa bắn vào ô kính xe quá nhiều và màn đêm u tối quá, cô chỉ thấy được những ánh đèn mập mờ của đường phố vụt qua trước mặt. Một giọt nước mắt khẽ lăn trên má. Gã vẫn quan sát cô sinh viên qua kính chiếu hậu từ nãy giờ. Ra đến nhà thờ Đức Bà, cô sinh viên vẫn không nói gì, gã chạy tiếp vào đường Đồng Khởi, chạy ra bến Bạch Đằng rồi lại lòng vòng khắp các con đường Sài Gòn.
+ Anh mở nhạc gì nghe đi!
Một tay gã cầm lái, tay kia với lấy chiếc đĩa CD rồi bỏ vào máy, bật nhạc..
"Anh không cần em để cho mắt môi em buồn. Để những phút hờn ghen còn trong trái tim em. Anh không cần em vì nay có ai kia rồi. Chỉ có bóng hình em lặng lẽ với đơn côi ...Taxxiiii..."
+ Anh đang trêu tôi đấy à?
- Sao cơ?
+ Chả sao! Tắt đi!
Gã hơi bực dọc, khi nãy bảo mở nhạc, người ta mở lên thì lại kêu tắt, con gái đúng là chúa rắc rối! Nhưng gã cũng im lặng làm theo, không nói gì, khách hàng là thượng đế mà!
+ Sao mới chạy đây mà 100k rồi! Anh sửa đồng hồ à?
Gã nhìn vào chiếc đồng hồ tính cước trên xe, lần này thì đúng là bực mình thật! Gã quay hẳn đầu lại nhìn cô sinh viên
- Tôi không có! Cô nghĩ ai lái taxi cũng thế à?
+ Ai biết được?
- Hứ! - Gã trề môi quay lên, tiếp tục lái xe - Con gái các cô mới là giỏi nghi ngờ người khác !
Nhìn gã tài xế trẻ giận dỗi như một đứa con nít, cô sinh viên đưa tay lên miệng khẽ cười. Gã lại nhìn qua kính chiếu hậu, và đỏ mặt. Đỏ mặt không phải vì quê, mà vì nụ cười của cô gái quá dễ thương, khiến gã giật mình.
+ Anh chạy suốt đêm à?
- Ừ! Tối thế này chạy thích hơn, đường vắng, người dân cũng không vội vã xô bồ như ban ngày, lại yên tĩnh...
+ Uhm.. Nãy giờ ngồi nhìn ra đường thế này, tôi cũng thấy khuây khỏa được phần nào.
- Cô đang có chuyện gì buồn phải không?
+ Sao anh hỏi vậy?
- Chắc lúc nãy cô chưa đóng kính cửa xe, nên có một hạt mưa rơi vào mắt kìa..
Cô gái cười và dụi mắt, sau đó cô chồm lên và trò chuyện với gã suốt trên quãng đường dài ấy. Chiếc taxi băng qua rất nhiều con đường, có con đường u tối và không có ánh đèn, có con đường giăng đầy những ngọn đèn lấp lánh. Gã cứ lái xe chạy như thế trên đường, không biết sẽ đi về đâu, gã chỉ biết chạy, theo yêu cầu của "người khách đặc biệt" đang trò chuyện với mình suốt từ nãy giờ, thế thôi...
- Trời tạnh mưa rồi! Cô không về nhà à? Muộn rồi đấy!
+ Uhm.. Anh chạy xuống đường NTL nhé!
Sau một cuộc dạo phố về đêm trên taxi, cuối cùng cô gái mới chịu về nhà. Gã dừng lại trước căn hộ trông hơi tồi tàn cũ kỹ, cô gái nhẹ nhàng bước xuống xe, đưa tiền cho anh và chào tạm biệt.
+ Cám ơn anh! Tối nay thật thú vị - Cô sinh viên khoác ba lô trên vai lại mỉm cười.
Nụ cười khiến gã chỉ ước giá như trời vẫn còn mưa lâu hơn nữa để gã được trò chuyện với cô gái dễ thương này trong chiếc taxi ấm cúng của gã mãi.
- Cô vào nhà đã rồi tôi mới chạy đi!
+ Không sao đâu, mẹ tôi đang xuống mở cửa, mẹ không muốn thấy tôi đi taxi về nhà vì như thế là hoang phí lắm, nên anh đi trước đi!
Chiếc taxi từ từ chạy ra khỏi khu nhà đó, cô đứng đấy nhìn cho đến khi chiếc xe khuất hẳn, rồi cô dạo bước trên đường, đi một quãng xa nữa thì cô gái bước đến cánh cổng to lớn với căn biệt thự đồ sộ, cổng mở và cô bước vào - đây mới là nhà của cô sinh viên.
...
Trạm xe buýt 9 giờ 30 sáng. Trời không mưa và nắng không quá gay gắt. Một buổi sáng dễ chịu
Cô sinh viên khoác chiếc ba lô màu đen đứng đấy. Hẳn nhiên không phải là chờ xe buýt, cô chờ chiếc taxi với gã tài xế trẻ sẽ chạy qua, để cô trả cho anh ta chiếc móc khoá có chữ ký của một ca sĩ nổi tiếng. Cô sinh viên nghĩ hẳn gã ấy sẽ tiếc đứt ruột nếu mất đi chiếc móc khoá này.
Gã nhìn qua ô kính chiếc taxi của mình, thấy một cô gái nhỏ nhắn trong nhà chờ xe buýt đang vẫy tay về phía gã, không như lần trước, cô sinh viên cười rất tươi như thể vừa gặp lại một người bạn sau mấy năm xa cách.
+ Hôm trước anh làm rơi cái này vào ba lô của tôi!
- Ồ! Cám ơn cô nhé, suýt nữa thì mất vật báu rồi. Để trả ơn, tôi chở cô dạo một phòng thành phố nữa nhé! Lần này không lấy tiền đâu.
+ Có vẻ như mọi thứ được sắp xếp trước ý nhỉ?
- Làm gì có! Con gái các cô chỉ giỏi nghi ngờ người khác - gã cười ranh mãnh.
Có vẻ như vì họ có nhiều điểm tương đồng, nên cuộc trò chuyện không bao giờ đi vào nhàm chán. Cứ như thế mỗi buổi sáng, cô sinh viên đứng ở nhà chờ xe buýt để lại được đi vi vu khắp thành phố và trò chuyện với gã tài xế láu cá đã lén bỏ chiếc móc khoá vào ba lô của cô gái buổi tối hôm ấy.
...
- Sao em cứ hỏi anh về việc đó mãi? Anh chưa có bạn gái, thật đấy!
+ Ai biết được!
- Con gái bọn em chỉ giỏi nghi ngờ người khác
+ Hứ!
- Em yêu anh phải không?
Chiếc taxi dừng lại trước vạch đường, ngã tư đèn đỏ, cô sinh viên mới ra trường ngồi trước xe cùng với gã tài xế trẻ, đỏ mặt và nhìn về hướng khác "Con trai bọn anh chỉ giỏi nghi ngờ người khác"...
Một năm sau đêm mưa tầm tã ấy, mọi thứ đã thay đổi, cũng như cầu vồng đã xuất hiện sau cơn mưa..
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét